๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Đế bật cười kỳ quái, hơi nghiêng đầu, môi mím chặt, nhìn Trần Bình Bình lạnh lùng nói: "Hóa ra... lại vì chuyện đó, bởi vì chuyện đó!"
Trong lòng Hoàng đế có nhiều điều khó hiểu, không thể nào lý giải nổi. Ngài nhìn Trần Bình Bình, giống như nhìn một con quái vật, im lặng rất lâu sau đó, lắc đầu thở dài nhưng không nói gì. Cho đến lúc này, ngài mới thực sự hiểu, tại sao lão chó mực đi theo mình từ nhỏ lại phản bội mình, tại sao lại không tiếc cả mạng sống quay về kinh đô chất vấn mình.
Khánh Đế biết rõ các đồng bọn ngày xưa rất yêu mến cô gái đó, nhưng dù suy nghĩ thế nào ngài cũng không thể ngờ rằng Trần Bình Bình lại vì một người con gái đã chết cách đây rất nhiều năm mà sinh lòng báo thù mãnh liệt, đứng về phe đối lập với mình. Ngài ngồi trở lại trên long sàng, im lặng rất lâu, hai tay đặt lên đầu gối.
Hai tay Trần Bình Bình đặt trên tay vịn của chiếc xe lăn đen, im lặng và lạnh lùng nhìn ngài, không nói gì, chỉ chờ câu trả lời ấy.