๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vị quan viên kia cúi đầu thở dài: "Ngài đã quyết định rồi, chúng ta không thể thay đổi. Có lẽ chỉ có Tiểu Phạm đại nhân mới có thể."
"Không, ngay cả hắn cũng không thể thay đổi được chuyện này." Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn hắn ta: "Đừng tưởng mình là người chạy nhanh nhất thiên hạ rồi muốn đi báo cho Phạm Nhàn. Ta giữ lại ngươi ở đây là để ra lệnh cho ngươi, sau này ngươi và Hắc Kỵ hộ tống ba mươi xe ngựa thẳng đến Giang Bắc, phải đi với tốc độ nhanh nhất vào Đông Di thành rồi tìm người ta đã nói với ngươi trước đó, qua hắn ta tìm đến Thập Gia thôn."
Vị quan viên bất ngờ khi suy nghĩ trong lòng bị lão Viện trưởng lột trần chỉ với một câu nói. Khuôn mặt cứng đờ thoáng chút bi thương.
"Đừng lúc khóc lúc cười như vậy, nếu không cái mặt nạ cũng che không được mấy ngày đâu." Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn hắn ta. "Vương Khải Niên, trước đó ngươi tự ý trốn khỏi Đại Đông sơn, tưởng là vì Phạm Nhàn, nhưng có nghĩ việc đó đem đến bao nhiêu rắc rối cho ta và Phạm Nhàn hay chưa?"