๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khuôn mặt quan viên Giám Sát viện bên cạnh bỗng trở nên cứng đơ, giống như bôi lên một lớp phấn lạ, song trong vẻ cứng ngắc ấy là nỗi kinh hoàng và bất an.
Trần Bình Bình không để ý đến vẻ kinh hoàng của các thuộc hạ trung thành bên cạnh, ông chỉ lạnh lùng nhìn Sử Phi: "Nếu tình thế đang do ta khống chế, thế thì việc quyết định làm thế nào cũng nên do ta."
Sử Phi nhìn chằm chằm Trần Bình Bình, ngón tay theo phản xạ siết chặt phần trống của mũ giáp, giọng khàn khàn nói: "Nếu đại nhân theo tiểu tướng về kinh, xin hãy phân phó."
Nói xin đại nhân phụng chỉ chỉ là lời nói giả dối, Sử Phi biết rõ ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ là bắt sống Trần lão Viện trưởng về kinh, nhưng đó vốn là nhiệm vụ không thể hoàn thành. Nhưng bây giờ... dường như sắp trở thành sự thật.