๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Có lẽ người bộ Hình đã tới Đạt Châu, sắp sửa xử lý việc này." Hoàng đế thờ ơ đặt chén trà xuống. Lúc này Đại hoàng tử đã đến Đông Di thành để dẹp loạn Tiểu Lương quốc, mật tấu vừa nhận được từ Phạm Nhàn gửi về kinh. Hoàng đế chỉ lướt nhìn qua rồi không để tâm, việc nhỏ ở Đông Di của hai đứa con trai chắc sẽ không gặp khó khăn gì.
"Hạ Đại học sĩ đã nhiều bỏ công sức." Diêu thái giám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, phát biểu rất bình thường.
Dù nói bình thường, nhưng ý nghĩa thật sự thâm thúy. Mặc dù Hạ Tông Vĩ luôn muốn giữ quan hệ tốt với đám thái giám trong cung, còn bỏ nhiều tâm huyết và tiền bạc, song không hiểu sao các cung nữ thái giám trong cung đều kính trọng yêu mến Phạm Nhàn từ tận đáy lòng, không hề lung lay.
Những lời này của Diêu thái giám rõ ràng là âm thầm đâm Hạ Đại học sĩ một nhát dao, nhưng Khánh Đế vẫn không hề động lòng, chỉ khẽ mỉm cười rồi nói: "Hạ Tông Vĩ cũng chỉ sợ chết mà thôi. Nhưng người tên Cao Đạt kia đã sống lâu như vậy, trẫm cũng coi như đã cho An Chỉ đủ mặt mũi, mặc dù... hình như nó còn không biết tên phản tặc đó vẫn còn sống."