๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tất cả chứng cứ, thậm chí khẩu cung phản bội của các Ti khố đều rõ rành rành. Ví dụ như vị quan viên nào từng nói gì với vị Ti khố nào, nhân vật địa điểm đều được viết rất rành mạch, hết sức tàn nhẫn nhưng cũng hết sức chính xác, đúng là thủ đoạn thượng đẳng của Giám Sát viện.
Nhìn những chứng cứ trên hồ sơ, dần dà trong lòng vị tham tướng này không khỏi dâng lên hàn ý, nghĩ thầm vị Khâm sai đại nhân này mới tới Nội Khố có mấy ngày, sao lại điều tra chi tiết rõ ràng mọi chuyện trong Chuyển Vận ti như vậy? Hơn nữa đây còn là tâm phúc của Tín Dương và Ti khố âm thầm trò chuyện với nhau, làm sao người của Giám Sát viện cũng biết rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ trong Ti khố vốn có mật thám của Giám Sát viện? Nghĩ đến đây, Diệp tham tướng cũng nhớ lại truyền thuyết khủng khiếp về Giám Sát viện, trong đó mật thám đã được mô tả như con rắn độc trong đêm tối, chỗ nào cũng có thể nhúng tay vào. Hắn không khỏi lo lắng cho chính mình, liệu trong phủ của mình có tai mắt của Giám Sát viện hay không?
Có điều, thân là tham tướng quản lý tất cả phòng ngự trong Nội Khố, hắn cũng không mấy e ngại Giám Sát viện. Thứ nhất bản thân hắn là quan to tam phẩm, Giám Sát viện không có quyền không xin ý chỉ mà tra xét bắt bớ mình; thứ hai hắn là một thành viên trong quân đội. Tạm thời không xét tới hệ phái, riêng thực lực cường đại của quân đội Khánh Quốc thôi cũng khiến Giám Sát viện nể mặt hai phần. Trong vụ việc bãi công, Diệp tham tướng tự thấy biểu hiện của mình cũng không tệ, chuyện hôm nay chắc chắn có liên quan tới thể diện của Trưởng công chúa và các Hoàng tử ở kinh đô; hắn cố nén cảm giác bất an trong lòng đứng dậy thi lễ với Phạm Nhàn, thành khẩn nói: “Đại nhân, chuyện này...”
Dù sao thân phận của hắn cũng là tướng lĩnh, không biết nên xin tha giúp người khác như thế nào. Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn, lắc đầu nói: “Không cần xin tha.”