๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mọi thủ tục giao nhận diễn ra trong không khí căng thẳng đáng sợ. Chiếc xe ngựa màu đen được lão bộc cầm cương chậm rãi đi vào cổng thành kinh đô.
Cho đến lúc này, chiếc xe vẫn nằm dưới sự điều khiển của lão bộc Giám Sát viện, dưới sự điều khiển của lão thọt trong xe. Không một trọng thần quân sự nào dám cướp lấy vị trí người cầm cương, càng không ai dám vén màn xe kiểm tra thân phận ông lão bên trong.
Sử Phi im lặng nhìn chiếc xe đi vào Cảnh Dương môn rồi nhìn cánh cửa thành từ từ đóng lại. Hắn biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, trước khi đi hắn còn nghĩ quân phòng vệ kinh đô phải hy sinh vô số mạng người mới thực hiện được, không ngờ lại dễ dàng đến thế. Việc phía sau không còn dính líu gì đến hắn, dù Hoàng đế bệ hạ có tức giận ra sao vì mình không hoàn thành nhiệm vụ, Sử Phi cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ nhìn chăm chăm cánh cửa thành nặng nề đóng chặt, trong lòng dâng trào nhiều cảm xúc phức tạp.
Văn thần triều đình Khánh Quốc vừa sợ hãi vừa căm ghét Giám Sát viện và lão thọt kia. Họ cho rằng lão ta là con chó già cắn người của Hoàng đế bệ hạ. Nhưng trong mắt các đại thần quân phương, Giám Sát viện là đồng minh trung thành và đáng tin cậy nhất, mặc dù họ cũng kính sợ Trần Bình Bình. Nhưng giờ đây, Sử Phi đột nhiên cảm thấy ông lão thà một mình quay lại kinh đô chứ không muốn để quân đội đại chiến với Giám Sát viện, quả thực đáng được mình kính trọng.