๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Việc điều động cấm quân và quân phòng vệ kinh đô chỉ cần báo cáo cung đình và Khu Mật viện, bình thường chúng ta cũng không biết. Nhưng việc này trái với thông lệ.” Chủ sự Nhị Xử lo lắng nhìn Ngôn Băng Vân: “Rõ ràng có mục đích lớn, vậy mà viện chúng ta đến giờ vẫn không hề hay biết đã xảy ra chuyện gì...”
Lúc này Ngôn Băng Vân đã đọc qua các thông tin. Khóe miệng vẫn mỉm cười ổn định: “Gần đây Đông Di thành không yên, nhiều cao thủ tập trung, giang hồ lại hay chém giết. Có lẽ triều đình lo sợ lại xảy ra tình huống như năm đó ở Huyền Không miếu, lọt vài sát thủ vào nên tăng cường phòng vệ cấm quân cũng không có gì lạ.”
“Còn về quân phòng vệ kinh đô.” Ngôn Băng Vân lắc đầu: “Lát nữa ta sẽ phát văn thư đến Khu Mật viện hỏi cho rõ.”
“Khu Mật viện có thể không cần quan tâm tới chúng ta.” Chủ sự Nhị Xử nhíu mày: “Vấn đề là Sử Phi đích thân dẫn quân, chắc chắn là theo mệnh lệnh từ trong cung.”