๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Quả thật rất vụng về, suốt đời này Cao Đạt chỉ mới nịnh Phạm Nhàn. Hơn nữa Phạm Nhàn cho rằng hắn nịnh hót kém, ngăn cản hắn học theo Vương Khải Niên. Từ đó, Cao Đạt chưa bao giờ nịnh nọt ai, ngay cả quan chức Chính tam phẩm trước mặt hắn cũng cực kỳ lễ phép. Hôm nay phải nịnh nọt cầu xin lũ nha dịch này, đã là nhượng bộ lớn nhất trong đời hắn. Ba năm lang bạt thế gian, theo lý hắn phải học được một số điều, nhưng dù sao hắn vẫn là Hổ Vệ Cao Đạt tay cầm trường đao, đứng trong Thanh điện Thượng Kinh thành một chiêu phá địch, làm sao có thể thực sự bẻ gãy ngạo khí, biến thành con tôm trên bàn?
Hổ Vệ không phải thị vệ, không phục vụ ai, chỉ dùng để giết người.
Đột nhiên bọn nha dịch cảm thấy trước mặt thêm một ngọn núi, chính là ông chủ quán, một luồng khí thế ào tới, khiến những lời tục tĩu của chúng im bặt.
Sau một lúc, xấu hổ về thái độ mất bình tĩnh của mình, chúng tức giận. Gã hiền lành kia làm sao mà đáng sợ đến nỗi chúng không dám nói gì? Rõ ràng hắn ta đang cúi mình, cười híp mắt xin lỗi kia mà. Tức giận làm chúng càng ngông cuồng, đập phá đồ đạc trên bàn inh ỏi.