Thời thượng cổ, Vũ Tổ khai chiến cùng hai mạch Đạo – Phật, khi đó Vũ Tổ hữu giáo vô loại. Đệ tử của hắn là nhiều nhất, trong đó cũng có không ít Chân Vũ và Thần Kiều. Còn những đệ tử dưới Chân Vũ thì chắc chắn là không đếm xuể.
Nhưng kết quả thì sao? Đệ tử năm đó chịu đi theo Vũ Tổ tử chiến với hai mạch Đạo – Phật lại rất ít. Phần lớn đều chọn cách khư khư giữ mình. Thậm chí còn có một số ít chọn cách phản bội Vũ Tổ, tìm đến hai mạch Đạo – Phật.
Cho nên bây giờ, Vương Cửu Trọng không nhận học trò nữa mà đổi thành thu nhận nghĩa tử. Có lẽ, trong bản năng của hắn, đời trước hắn bị đệ tử phản bội, cho nên bây giờ không thu nhận học trò nữa. Nghĩa tử so ra hẳn là đáng tin hơn đệ tử.
Mà lúc này trong sân, cuộc chiến của Tô Tín và Vương Cửu Trọng đã đến mức độ kịch liệt nhất. Trong mắt Vương Cửu Trọng lóe lên một tia tinh mang. Biểu tình vốn đờ đẫn cũng biến thành vô cùng nghiêm túc. Hắn một tay kết ấn, thân hình làm ra một động tác hết sức cổ quái, nhưng lại mơ hồ tương hợp với thiên địa.
Theo một dấu quyền của hắn đánh xuống, hư không nứt toác. Tiếng Thần quỷ kêu gào vang lên. Sức mạnh cường đại chấn động thiên địa kia giống như đang muốn đánh nát vùng thế giới này!