Ba bên trước mắt đã có hiểu lầm lẫn nhau. Hơn nữa, trùng hợp thay ba bên này chẳng bên nào có ý muốn giải thích.
Cứ như vậy, chuyện này chỉ có thể phát triển theo tình huống bết bát nhất.
Mấy tên võ giả Kim Trướng Hãn Quốc kia là bên không nhịn nổi đầu tiên. Bọn họ quát giận một tiếng. Trong chớp mắt, một tên võ giả trong số đó đạp một cước, cước này giống như Thái Sơn áp đỉnh vậy, sức mạnh khổng lồ ầm ầm đổ vào, toàn bộ tửu lâu chấn động. Chớp mắt biến thành một vùng phế tích.
Tửu lâu nho nhỏ như thế vốn không đỡ được môt đòn toàn lực của võ giả Dung Thần cảnh. Nếu như đổi lại là võ giả Trung Nguyên thì bọn họ còn có thể thu lại một chút sức mạnh, tránh thương vong không cần thiết. Phải nói, trừ ma đạo hung đồ coi nhân mạng như cỏ rác ra thì phần lớn võ giả đều sẽ làm như vậy.
Chỉ có điều, đây là Đại Chu, có chết nhiều người hơn nữa thì cũng chẳng dính dáng gì đến bọn họ. Thế nên những võ giả Kim Trướng Hãn Quốc này ra tay cũng không chút kiêng kỵ nào.