Thiên Đế lạnh nhạt nói: "Quả trứng khổng lồ này rất có thể là Yêu Hoàng để lại. Trong đó rốt cuộc chứa đựng cái gì thì không ai biết. Nói không chừng có khi còn quý báu hơn so với cơ duyên Thông Thiên cảnh kia chứ? Thông Thiên chỉ có chín, nhưng thượng cổ lại xuất hiện đến mười. Hiện thời sao không thể cũng xuất hiện mười?"
Vô Sinh lão mẫu khẽ cười lạnh, nói: "Tô Tín, ta đã nói rồi. Đến khi con đường Thông Thiên mở, chúng ta sẽ tính sổ sòng phẳng với nhau! Đám phế vật Bạch Liên Giáo kia ta còn không để vào mắt! Chờ lần này ra ngoài thì cũng không cần giữ chúng lại nữa."
Tô Tín cười cười nhìn hai người bọn họ, nói: "Xem ra hai vị đây là tính ăn chắc ta à?"
Thiên Đế lắc đầu nói với Tô Tín: "Tô Tín, trong thế hệ này trên giang hồ, thực lực của ngươi đúng là kinh diễm. Thậm chí ta còn có chút ghen tị Địa Phủ năm đó có thể thu nạp được ngươi.
Chỉ có điều, đều là Thần Kiều cảnh, không ai là phế vật cả. Nếu một đánh một thì dù có là ta đánh với ngươi cũng không dám chắc. Nhưng hai địch một, ngươi vẫn có thể thắng thì chúng ta cũng chẳng cần tranh đoạt nữa, nhường luôn cơ duyên này cho ngươi là xong."