Một chưởng của Đại Thiên Ma Tôn đánh xuống, muốn lấy được tinh thạch kia. Nhưng ai nào ngờ, lúc này một luồng dao động kinh khủng bỗng dưng truyền tới. Từ trên tinh thạch kia bạo phát ra thiên địa lực chói lóa đất trời. Một đầu xiềng xích mơ hồ nối liền với bên trong tinh thạch theo sức mạnh bị bùng nổ kia mà tan biến thành từng đoạn. Sức mạnh đều một lần nữa quay trở về trong tinh thạch, khiến viên tinh thạch càng thêm chói mắt.
Mà lúc này, bên đầu xích còn lại chính là một con vượn to lớn hung bạo thân cao đến trăm trượng. Xiềng xích biến mất, con vượn khổng lồ nọ đỏ mắt ngửa mặt lên trời thét dài, đánh thẳng một quyền về phía Đại Thiên Ma Tôn!
"Mẹ nó!"
Đại Thiên Ma Tôn thầm mắng một tiếng, cũng đánh ra một chưởng. Trong nháy mắt ma diễm ngút trời. Chưởng ấn to lớn tê thiên liệt địa, đụng thẳng với một chưởng từ con vượn khổng lồ kia. Song, trong nháy mắt lại bị sức mạnh kia đánh bay, trông rất chật vật.
Con vượn khổng lồ này mặc dù bây giờ đã mất đi yêu hồn, chỉ còn là cái xác biết đi. Song cơ thể của đối phương dẫu gì cũng là thân thể của đại thánh Yêu tộc ngày trước. Nếu như Đại Thiên Ma Tôn hãy còn là Thông Thiên cảnh thì dĩ nhiên không có gì phải sợ. Nhưng bây giờ hắn chỉ là Thần Kiều, so sánh về sức mạnh thuần túy thì đương nhiên là không địch lại nổi đối phương.