Đánh đổi (2)
Sắc đẹp của Lâm Mạn Dĩnh vốn không tệ. Bằng không nàng ta cũng sẽ không bị Giang công tử nhìn trúng, muốn bắt nàng ta đem tặng cho lão tổ làm công cụ thải bổ.
Lúc này, trong quá trình nàng ta giãy giụa lại làm vạt áo nàng ta rới xuống một chút, đôi gò bồng trắng như tuyết trước ngực lộ ra. Vẻ quyến rũ rộ lên trong mắt, hút hồn hệt như nước hồ xuân.
Lâm Duyên Đường há miệng trợn mắt nhìn con gái hắn. Hắn có thể làm ra chuyện lấy oán báo ân, hãm hại ân nhân của mình nhưng hắn đối xử với con gái rất tốt. Cho dù vào phút giây sau cùng hắn cũng phải dẫn theo con gái duy nhất của mình chạy thoát thân. Không ngờ vào lúc nguy cơ nhất, người đâm cho hắn một đao lại chính là đứa con gái mà hắn vẫn luôn cưng chiều này!
Chỉ có điều, bấy giờ trong lòng Lâm Mạn Dĩnh đã không còn người phụ thân là Lâm Duyên Đường nữa. Với nàng ta mà nói, mong muốn nhất bây giờ chính là còn sống!