Tô Tín thẳng thừng lắc đầu, nói: "Ngươi cũng nói nơi này là Tây Bắc đạo, như thế cũng thuộc về địa vực của Đại Chu. Ta là Tiết Độ Sứ Tây Bắc đạo, chẳng lẽ ta không nên nhúng tay vào chuyện này hay sao? Người nên rút lui hẳn không phải là ta mới đúng chứ?"
Sắc mặt của năm tên võ giả Dương Thần cảnh kia đều tối sầm. Tên võ giả lúc nãy mới lên tiếng nói chuyện, sắc mặt đen đi, bấy giờ hừ lạnh một tiếng, nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Được lắm, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết Tây Bắc đạo rốt cuộc là thiên hạ của nhà nào!"
Tên võ giả vừa mới dứt lời, liền nghe được một tiếng hừ lạnh: "Thiên hạ của nhà nào? Con cóc ghẻ ngáp, mồm miệng lớn thật đấy! Hôm nay ta ở đây, xem ai giám nói vớ vẩn trước mặt ta!"
Đao ý lạnh thấu xương bay ra từ trên không. Một tên võ giả gương mặt kệch cỡm, vô cùng ngang ngược đi tới hướng đám người Tô Tín. Mỗi bước đi dài đến mấy trượng. Bước chân hạ xuống đất khiến cho mặt đất rung động từng đợt, thể hiện rằng đối phương có tu vi nội công vô cùng tinh sâu.