“Ha ha, tuyệt diệu, tuyệt diệu… Lấy Nhị Xuyên, bày Bát Trận, Lục Xuất Thất Cầm, Ngũ Trượng Nguyên bốn mươi chín ngọn đèn sáng, một lòng chỉ vì đền ba nguyện; bình Tây Thục, định Nam Man, đông hòa bắc cự, trong trướng trung quân biến quẻ thổ mộc kim hào, mặt nước lại có thể dùng hỏa công. Vế đối trên của Dương tiến sĩ xuất sắc, vế đối dưới của Tử Hậu đối lại diệu không tả xiết, xứng đáng là một giai thoại.”
Lưu lão đại nhân cười vỗ tay, khen ngợi vế đối của Chu Bình An không ngớt, vừa gõ bàn vừa ngâm lại một lượt, lúc khen ngợi Chu Bình An cũng không quên khen luôn cả Dương Quốc Lương một phen.
Nhờ Lưu lão đại nhân đứng ra giữ thể diện, Dương Quốc Lương mới cảm thấy bớt lúng túng, mặt cũng không còn nóng bừng như trước.
“Đâu dám, đâu dám, Bình An hổ thẹn không dám nhận, chủ yếu là do vế trên của Dương tiến sĩ quá hay, ta chỉ thêm thắt vụng về mà thôi.” Chu Bình An mỉm cười lắc đầu, khiêm tốn đáp.
Khốn kiếp!