Dương Quốc Lương chỉ ra điểm yếu chí mạng trong câu đối của Chu Bình An rồi khoanh tay, cười khẩy nhìn hắn. Trong mắt y, Chu Bình An chẳng khác nào châu chấu cuối thu, chẳng còn gì để vùng vẫy.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Chu Bình An, tựa như từng ngọn đèn sân khấu.
“Chẳng hoang đường, cũng chẳng đáng cười.”
Chu Bình An, tâm điểm của buổi tiệc tạ ơn, tỏ ra như không có chuyện gì, dường như Dương Quốc Lương không phải chỉ ra lỗi sai mà là đang khen ngợi hắn vậy. Đôi mắt đen láy cười tủm tỉm quét qua mọi người, cuối cùng đối diện với Dương Quốc Lương, hắn khẽ mỉm cười lắc đầu, nghiêm túc đáp lời.
Hả?