Dương Quốc Lương cổ họng ngòn ngọt mùi máu tanh, Mã Hoa Đình cũng chẳng khá hơn là bao. Chu Bình An vừa rồi dẫn chứng điển cố, lời lẽ đanh thép, lần lượt bác bỏ hai quan điểm mà y tự cho là phi phàm, khiến y mất hết mặt mũi, đỏ bừng mang tai.
“Không phải cá, sao biết được cá vui? ‘Quan Thư’ đâu phải do Chu đại nhân sáng tác, Chu đại nhân làm sao biết quân tử, thục nữ không phải là nói về Chu Văn Vương và Chu Vương Hậu? Xét toàn bài mà xem, quân tử, thục nữ có lẽ là nói về Chu Văn Vương và Chu Vương Hậu chăng.”
Mã Hoa Đình thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Chu Bình An một cái, hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng, ngẩng cao đầu, ra vẻ cao thâm nói.
Có lẽ?!
Có thể, có lẽ.