“Lăng nhục tăng nhân, đập phá cửa chùa, tạt phẩn lên tường chùa, bôi mực lên Đại Hùng Bảo Điện… Ha ha, Chu Bình An ngươi quả thật uy phong lẫm liệt, mới vào quan trường chưa được bao lâu, thói hư tật xấu của quan lại ỷ thế hiếp người đã học đến mức ‘thanh xuất ư lam nhi thắng ư lam’, khiến một nơi thanh tịnh của Phật môn ra nông nỗi tan hoang thế này, xem ra chẳng hề coi luật lệ triều đình ra gì.” Vương Ngự Sử cười lạnh một tiếng, lắc đầu, vươn tay vỗ mạnh xuống bàn, tỏ vẻ căm phẫn và thất vọng trước hành vi ỷ thế hiếp người của Chu Bình An đối với Bạch Vân Tự.
“A Di Đà Phật, Vương đại nhân nói rất phải, Chu Bình An hắn khi người quá đáng.” Một vị chấp sự của Bạch Vân Tự mạnh mẽ gật đầu, dáng vẻ như thể phải chịu nỗi oan khuất ngút trời.
“Lũ tay chân của Chu Bình An tên nào tên nấy đều là hung thần ác sát, bần tăng đã hết lời khuyên giải, bảo bọn chúng buông đao đồ tể lập địa thành Phật, ngược lại còn bị bọn chúng xô ngã xuống đất… Dù bần tăng có bị thương nặng hơn nữa cũng chẳng sao, chỉ tội cho những thiện nam tín nữ kia bị bọn chúng dọa cho sợ hãi… Haizz, thật một lời khó nói hết.” Một vị chấp sự khác của Bạch Vân Tự thở dài một hơi, bộ dạng uất ức vì bị người khác ức hiếp mà không làm gì được.
“Ha ha, các vị đại sư xin hãy yên tâm, giữa thanh thiên bạch nhật, càn khôn sáng tỏ, Chu Bình An hắn ỷ thế hiếp người, bọn ta thân mang trọng trách giám sát trăm quan, đã biết chuyện này, há có thể khoanh tay đứng nhìn.” Vương Ngự Sử mỉm cười an ủi các vị tăng nhân của Bạch Vân Tự, ra vẻ như một bậc trí giả ngồi trong màn trướng mà quyết thắng ngoài ngàn dặm, khẽ nói: “Chiều nay Lưu huynh nghe được chuyện này đã vô cùng căm phẫn, vung bút viết ngay một bản tấu chương đàn hặc, ta cũng đã liên danh ký tên, vừa rồi đã cho người gửi đến Tây Uyển. Chắc hẳn bây giờ đã được đặt trên ngự án của Thánh thượng rồi.”
Nghe vậy, hai vị chấp sự của Bạch Vân Tự vui mừng khôn xiết, mừng rỡ nhìn sang Lưu Ngự Sử ở phía đối diện.