“Công tử, người không sao chứ? Hôm nay tan làm muộn hơn thường lệ nửa canh giờ, trời đã tối đen rồi.”
Ngoài cửa lớn Thái Thương Ngân Khố, Lưu Mục và Lưu Đại Đao vẫn luôn ngóng trông cánh cửa. Ngày thường giờ này Chu Bình An đã tan làm ra rồi, hôm nay lại muộn hơn nửa canh giờ, hai người bên ngoài lo lắng không thôi, nhưng lại không thể vào trong, chỉ đành đứng ngoài sốt ruột. Bấy giờ thấy Chu Bình An cuối cùng cũng bước ra, vội vàng dắt ngựa tiến lên nghênh đón.
“Không sao, chỉ là hôm nay kiểm tra sổ sách quên mất thời gian, cũng quên dặn người báo cho các ngươi một tiếng, khiến các ngươi lo lắng, là lỗi của ta.” Chu Bình An vừa dắt ngựa, vừa mỉm cười giải thích với hai người.
“Công tử chớ nói vậy, chỉ cần công tử không sao là tốt rồi, nào có lỗi lầm gì.” Lưu Mục và Lưu Đại Đao lắc đầu, vội vàng nói.
“Ha ha, ta có thể có chuyện gì chứ. À, đúng rồi, sau này các ngươi cũng nên chú ý một chút, nếu người của Thái Thương đưa cơm hay rượu cho các ngươi, hãy từ chối bọn họ, ta e rằng họ có ý đồ xấu.” Trên đường trở về phủ Lâm Hoài Hầu, Chu Bình An nhắc nhở Lưu Mục và Lưu Đại Đao.