“Tâm ta có Phật, Phật lại vô ta. Chịu hết khổ nạn thế gian, hỏi Phật. Phật rằng: Vạn sự đều có định số. Ta cười: Đã chẳng giúp được ta, ta bái ngươi làm chi?”
Đọc đến câu này, Hoàng Cẩm dường như thấy một thiếu niên lầm đường lạc lối vào Phật giáo, cùng Phật biện thiền, rồi mê đồ tri phản, y khẽ lắc đầu cười khẩy, phủi bụi trên thân, hiên ngang đứng dậy từ bồ đoàn, ngửa mặt lên trời cười lớn bước ra, từ đó Phật giáo hóa người dưng.
“Phật rằng phổ độ chúng sinh, song chưa từng thấy độ được ai. Đạo rằng độc thiện kỳ thân, nhưng lại ra tay tương trợ khi gặp khổ nạn. Năm loạn lạc, Phật: Bế sơn môn chẳng màng thế sự. Đạo: Dẫn chúng xuất sơn, treo hồ tế thế. Thời thái bình thịnh thế, Phật: Phổ độ chúng sinh, độ hóa thế nhân. Đạo: Quy ẩn sơn lâm, tham ngộ đạo pháp.”
Đọc đến đây, trên mặt Hoàng Cẩm không kìm được vẻ kích động khôn xiết, một tiếng “Đại thiện” nghẹn trong cổ họng, suýt bật ra thành lời, bài này viết quá hay, thật khiến người ta trút được một bầu uất khí trong lòng.
Sảng khoái!