“Tiếc quá, vẫn còn thừa nhiều đồ ăn thế này.”
Chu Bình An ợ một cái no nê, xoa xoa cái bụng căng tròn, đảo mắt nhìn đồ ăn trên bàn rồi nhìn chằm chằm vào Thái Thương Lang trung Triệu Đỉnh Thiên, buông lời cảm thán với vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Ngươi nhìn ta làm cái gì, sao cứ nhìn ta chằm chằm không tha thế, không thể đổi người khác được à, ta vừa mới phải nhét bảy tám miếng thịt mỡ to, ép mình uống hai bát canh bột viên rồi, ta vốn đã ăn no từ trước, ăn nữa là ta nôn bây giờ.
Triệu Đỉnh Thiên thấy ánh mắt của Chu Bình An, trong bụng liền cuộn lên một trận buồn nôn.
Ấy thế mà Chu Bình An vẫn cứ nhiệt tình hết mức, tất cả đều thể hiện trong ánh mắt, dường như đang thắc mắc tại sao một người to lớn như Triệu Đỉnh Thiên mà lại chỉ ăn có một chút như vậy.