Thời gian thấm thoắt, trong nháy mắt, năm ngày đã trôi qua, Chu Bình An ở Lâm Hoài Hầu phủ được ăn ngon ngủ kỹ, trông đã béo ra cả một vòng.
Tài nghệ của Lý Xu cũng ngày càng điêu luyện, cái miệng và dạ dày của Chu Bình An đã sớm bị nàng chinh phục.
Đúng như bữa tối hôm nay, Chu Bình An lại chẳng ngoài dự đoán mà ăn quá nhiều. Thịt dê hầm mềm rục thơm nức, canh tươi vị đậm, Chu Bình An gần như đã ăn hết nửa đĩa; trước núi Tây Tắc cò trắng bay, hoa đào nước chảy cá quế béo, đĩa cá vược xòe đuôi trong bữa tối vừa béo vừa tươi, lại thêm phần mềm mại trơn tuột, Chu Bình An mỗi lần ăn một miếng đều phải tấm tắc hồi lâu; món tôm nõn sò điệp trong bầu mướp uyên ương thì sắc hương vị đều đạt đến đỉnh cao, Chu Bình An sao có thể từ chối cho được.
Các món mỹ vị khác cũng đều tuyệt hảo, lại thêm một vò Mai Hoa Nhưỡng thơm nồng, quả thực khiến người ta quên mất chữ “no” viết thế nào.
Chu Bình An uống hai chén Mai Hoa Nhưỡng, mím môi thưởng thức hồi lâu. Rượu Mai Hoa Nhưỡng này thơm nồng đậm vị, êm dịu ngon miệng, hơn nữa độ cồn lại thấp hơn rượu trắng thông thường rất nhiều, chỉ khoảng hơn mười độ, tương tự như bia thời hiện đại, với tửu lượng của hắn, có lẽ vẫn uống thêm được hai chén.