Nhìn Chu Bình An đứng ra rồi thất bại thảm hại, cụt hứng mà về, Triệu Cù, Triệu Đại Ưng cùng chúng võ quan đều hả hê trong lòng. Thấy Chu Bình An thất thế, trong lòng bọn họ như được ăn long can phượng tủy, sảng khoái vô cùng.
“Hai thúc cháu Triệu đại nhân dùng chiêu phủ để trừu tân, thâu lương hoán nhật thật hay!” Quan viên phe Nghiêm Đảng biết nội tình, hả hê nhìn Chu Bình An, khẽ cười khen ngợi. Thúc thúc của y là bạn thân của Triệu Cù, còn y lại thân cận với Triệu Đại Ưng, giữa trưa dùng bữa đã được Triệu Đại Ưng ám chỉ, nên biết rõ nội tình.
“Suỵt, Vương huynh thận ngôn. Triệu đại nhân đây là làm theo quy chế bảo quản thủ cấp, đường đường chính chính, nào có chuyện thâu lương hoán nhật?” Một quan viên khác suỵt một tiếng, nhắc nhở quan viên họ Vương thận ngôn, nhưng trên mặt y cũng lộ vẻ hả hê tương tự.
“Ồ, phải lắm, phải lắm. Ha ha ha.”
Quan viên họ Vương nín cười gật đầu, mới nói được nửa câu đã không nhịn được cười phá lên. Ngay trước mặt Chu Bình An mà động tay động chân vào thủ cấp, nhìn hắn thất thế, cảm giác này thật sảng khoái.