“Thật đáng tiếc, nếu cùng làm việc với bọn ta, dựa vào tài năng của tiểu Chu đại nhân, chức chưởng ấn Tư Lễ Giám chắc chắn sẽ nằm trong túi tiểu Chu đại nhân.”
Dưới gốc dương liễu bên tường cung, Phùng Bảo trong bộ nội giám phục hoa lệ hết lời tán dương lời khuyên của Chu Bình An.
“Khụ khụ…” Chu Bình An nghe vậy suýt sặc, Tư Lễ Giám là chức quan của thái giám, hắn nào có hứng thú tự thiến vào cung như Ngụy Trung Hiền.
“Ha ha, tạp gia không đùa nữa, tiểu Chu đại nhân không làm nghề này của bọn ta, lại là may mắn của đám hoạn quan bọn ta, bằng không bọn ta đâu còn đường sống.” Phùng Bảo một tay che miệng cười, đôi mắt dưới hàng lông mày đen láy sáng rực, như đốm lửa nhỏ nhảy múa trong đêm.
Sau khi nghe lời khuyên của Chu Bình An, gã đã hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng trong lòng, thanh kiếm Damocles treo trên đầu cũng tan thành mây khói, tâm trạng vô cùng thoải mái, qua chuyện này, mối quan hệ với Chu Bình An càng thêm thân thiết, dường như đã trở thành mạc nghịch chi giao, không kìm được mà đùa giỡn với Chu Bình An.