Các phi tần thị tẩm thành công thì ra sức làm mưa làm gió; còn các phi tần chưa được thị tẩm vốn đã chua chát ghen ghét, giờ lại càng tức đến nghẹn họng.
Các vị chủ tử khác tức giận là chuyện nhỏ, nhưng không được thị tẩm mới là chuyện tày trời.
Một lần có thể cho qua, hai lần cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng đến ngày thứ ba vẫn chưa được thị tẩm thì không thể nhịn được nữa. Cùng là đưa lợi lộc lôi kéo, vì sao nàng ta được thị tẩm, còn ta lại không? Phùng Bảo ngươi coi thường ta phải không?
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là không được thị tẩm thì sẽ không có được sự sủng ái của Gia Tĩnh Đế, trong hậu cung đầy rẫy tranh đấu, nữ nhân không được hoàng thượng sủng ái thật đáng thương, vị phân không thể thăng tiến, bổng lộc sẽ bị cắt xén, khắp nơi đều bị ức hiếp; không chỉ bản thân đáng thương bị ức hiếp, mà hoàng tử, công chúa do mình sinh ra cũng chịu chung số phận, còn việc nhi tử tranh đoạt ngôi vị trữ quân thì càng là mộng tưởng hão huyền, ngay cả mẫu tộc ở triều đình cũng không thể đắc thế.
Tức giận là chuyện nhỏ, thị tẩm mới là chuyện lớn.