“Tử Duy, Tử Hậu, hai ngươi thật không tử tế, dám lén ta ở đây uống rượu, đã bị ta bắt quả tang rồi.”
Một giọng nói trêu chọc từ cửa truyền đến, ngay sau đó, một nam tử anh tuấn tay cầm quạt xếp bước vào, khoác trên mình chiếc áo bào gấm trắng vân mây vừa vặn, mái tóc đen được búi gọn bằng ngọc tía, bên hông đeo một khối ngọc bích ôn nhuận, trong mắt ngập tràn ý cười.
Quả là một bậc quân tử phong nhã, ngọc thụ lâm phong.
Thấy người đến, Chu Bình An và Trương Tứ Duy đều cười đứng dậy nghênh đón, người đến chính là Vương Thế Trinh.
“Nghe Văn Sinh vừa nói, cứ như một oán phụ đến bắt gian vậy…” Chu Bình An cùng Trương Tứ Duy đón Vương Thế Trinh vào, rồi nhếch môi trêu chọc.