Một khi bước vào Hầu môn sâu như biển!
Câu nói này tuyệt nhiên không phải khoa trương, cho dù là trí nhớ yêu nghiệt như Chu Bình An, nhưng trên đường đi vấn an Lão phu nhân, cũng suýt chút nữa bị lạc lối, đường nhỏ uốn lượn, giác môn bình phong, cứ thế lặp lại mấy vòng, Chu Bình An mới đến được sân viện của Lão phu nhân Hầu phủ.
“Cháu rể, phía trước chính là sân viện của Lão phu nhân rồi.” Hai nha hoàn dẫn đường khẽ nhắc nhở Chu Bình An.
Chu Bình An gật đầu, tỏ ý đã biết, kiểm tra lại y phục của mình không có chỗ nào không ổn, liền ra hiệu cho hai nha hoàn tiếp tục dẫn đường tiến lên.
Nơi sảnh đường này khá rộng rãi, qua khỏi sảnh đường liền là một tấm bình phong phỉ thúy to lớn, khiến Chu Bình An nhìn vào có chút tắc lưỡi, không biết phải tốn bao nhiêu vàng bạc mới mua được tấm bình phong phỉ thúy lớn đến vậy. Vòng qua tấm bình phong phỉ thúy này, liền là một sân viện rộng rãi, đây chính là sân viện của Lão phu nhân Hầu phủ. Chu Bình An bước vào liền nhìn thấy một dãy năm gian chính phòng, nhĩ phòng, môn phòng, táo phòng... đều đầy đủ cả.