“Không phục?” Chu Bình An cúi đầu nhìn thuyền phu Vương Quý.
“Tiểu nhân không phục.” Thuyền phu Vương Quý gắng sức gật đầu, nước mắt lã chã rơi, trông vô cùng oan ức.
Đám đông vây xem nhìn thấy đều cảm thấy vừa xót thương vừa tức giận, xót thương cho Vương Quý khổ mệnh, tức giận lũ cẩu quan coi mạng người như cỏ rác, đổi trắng thay đen.
“Được, buổi sáng ngươi ở bờ sông chờ mãi Trương Đại lão gia không tới, tại sao lại đến nhà Trương Đại lão gia gọi cửa?” Chu Bình An gật đầu, rồi ngồi xổm xuống nhìn Vương Quý hỏi.
“Chúng tiểu nhân đã hẹn trước, sáng nay tiểu nhân chèo thuyền đưa Trương Đại lão gia đến Ứng Thiên phủ, Trương Đại lão gia trễ hẹn không đến, tiểu nhân đương nhiên phải đến nhà Trương Đại lão gia gọi Trương Đại lão gia lên thuyền rồi.” Thuyền phu Vương Quý vẻ mặt oan ức, giọng nói mang theo cả sự bi phẫn.