Lý Xu cùng nha hoàn Bao Tử cười đùa xong, liền có hai tiểu nha hoàn dùng khay trà nhỏ bưng trà lên, mời Chu Bình An và Lý Xu dùng trà. Dưới sự tôn lên của tách trà bằng trúc xanh màu trắng, nước trà càng thêm xanh biếc, hương thơm nồng đậm.
Hai tiểu nha hoàn này tuổi đều không lớn, chỉ khoảng mười tuổi, nét ngây thơ chưa phai hết, nhưng những việc như bưng trà rót nước đã thành thạo, thuần thục. Tuổi này nếu đặt vào hiện tại chính là bóc lột đồng công, nhưng ở triều đại này lại là chuyện bình thường. Nha hoàn tuổi nhỏ mới dễ dạy dỗ, nhỏ hơn nữa thì không làm được việc, lớn hơn chút thì sắp gả chồng rồi, nếu gả cho tiểu tư thì còn đỡ, nếu gả ra ngoài thì là người nhà khác, không hầu hạ được bao lâu, tuổi này vừa vặn.
“Đa tạ.”
Chu Bình An vẫn luôn không quen được người khác hầu hạ, nhận lấy tách trà nói một tiếng đa tạ.
Hai tiểu nha hoàn nghe Chu Bình An nói đa tạ, khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng, cúi đầu, có chút luống cuống nói cô gia không cần đa tạ.