Nghe vậy, ý mỉa mai trong mắt Trần thị càng mạnh hơn, đuôi cáo đã lộ ra rồi, nói đi nói lại, vòng đi vòng lại, hóa ra là nhắm vào ruộng đất trong nhà.
Thật đáng khinh, lớn tuổi như vậy rồi, không chịu cố gắng ôn tập bài vở, cả ngày chỉ nghĩ những chủ ý tà đạo này, chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa vào đôi tay mình cố gắng, mấy chục năm lương thực đều cho chó ăn hết rồi. Lúc Trệ Nhi học đồng sinh, hắn đã là đồng sinh, lúc Trệ Nhi đỗ đồng sinh, hắn vẫn là đồng sinh, Trệ Nhi đỗ tú tài, cử nhân, bây giờ còn đỗ trạng nguyên rồi, đại bá hắn vẫn là đồng sinh. Cứ như vậy bản thân không cố gắng, ta thấy cho hắn thêm mấy chục năm nữa, hắn cũng đừng hòng đỗ tú tài.
“Ồ, ruộng đất chuyển sang tên ngươi, miễn thuế má ư? Ừm, không bằng chuyển luôn số đất hồi môn hôm nay sang tên ngươi đi. Ồ, để ta nghĩ xem, đúng rồi, còn có cửa hàng ở trấn trên, ừm, không ít cửa hàng hồi môn hôm nay cũng chuyển luôn sang tên ngươi đi.” Trần thị nhàn nhạt mở lời.
Cái gì?
Ngay cả của hồi môn cũng chuyển sang?