Hoàng hôn ngả bóng, ráng chiều rực rỡ nhuộm đỏ cả Kinh thành. Một tiểu đồng chạy vặt mang theo một tờ giấy nhỏ đến gác cổng Lâm Hoài Hầu phủ, đoạn sờ vào túi tiền thưởng nặng trịch, hớn hở rời đi. Chẳng bao lâu sau, Lý Xu đã nhận được tờ giấy ấy.
"Sao cô gia lại không đến dùng bữa?" Ả nha hoàn Bao Tử phồng má, tiếc nuối nhìn bàn đầy thức ăn.
"Đến hay không tùy!"
Lý Xu bĩu môi đỏ mọng, vò nát tờ giấy trong tay, dùng sức ném thật xa, rồi đứng dậy bước ra ngoài. Một tà váy dài xếp ly màu cam dưới ánh tà dương càng thêm phần thanh nhã, cao quý. Mái tóc dài mượt mà cài xiên một chiếc trâm gỗ đào, gương mặt tuyệt mỹ điểm trang tinh xảo, toát lên vẻ tiên tử.
Cóc ghẻ đáng ghét, cóc ghẻ xấu xa... Lý Xu vừa đi vừa bĩu môi nhỏ trách mắng không thôi. Đi đến chỗ tờ giấy bị ném xa, nàng hơi dừng bước, rồi chiếc giày thêu hoa bay lên dẫm hai cái vào tờ giấy, như thể đang dẫm lên con cóc ghẻ mà nàng trách mắng trong miệng vậy. Nhưng dẫm xong, nàng lại vén váy cúi người, vươn bàn tay ngọc ngà nhặt tờ giấy lên.