“La đại nhân, việc này nếu có thể nhẫn, thì còn gì là không thể nhẫn!” Vị tân khoa tiến sĩ này mặt mày bi phẫn.
Hẳn là chư vị cũng đoán ra rồi, không sai, hai người này chính là Âu Dương Tử Sĩ và La Long Văn. La Long Văn tại yến tiệc thấy thị nữ tâm phúc của Nghiêm nhị tiểu thư dẫn Chu Bình An đi, bèn lén theo sau, nào ngờ lại thấy cảnh tượng này.
“Âu Dương công tử, xin hãy bình tĩnh, chớ nên nóng vội, đừng để xảy ra hiểu lầm.” La Long Văn lắc đầu.
Hiểu lầm cái khỉ gió! Không phải vị hôn thê của ngươi, ngươi dĩ nhiên nói hay lắm! Còn bình tĩnh với chả nóng vội cái gì, trên đầu lão tử không biết đã bị cắm thêm bao nhiêu cái sừng rồi!
Khi Âu Dương Tử Sĩ đang định nổi trận lôi đình, lại thấy Chu Bình An vào phòng chưa được bao lâu đã lảo đảo chạy ra, dáng vẻ vô cùng kinh hãi, men theo đường cũ mà chạy thục mạng trở về, hệt như bị chó dữ rượt đuổi.