"Nhưng nô tài chỉ là một kẻ hoạn quan, còn có tiền đồ gì đáng nói." Tiểu thái giám Phùng Bảo tự giễu.
Phùng Bảo lúc này hoàn toàn không có vẻ bá khí lão luyện, quyền thế ngút trời như sử sách tương lai ghi chép. Ngược lại, gã tự mang theo cảm giác tự ti, còn có ba phần không tự tin.
Gã này, đúng là kỳ hóa khả cư! Nếu lúc này đầu tư, lợi ích tương lai sẽ vô cùng to lớn! Trương Cư Chính phát tích cũng nhờ vào người này, ta sao không chia một phần lợi lộc?
Bỗng nhiên, Chu Bình An nhớ lại một câu chuyện rất phổ biến thời hiện đại, vừa vặn thích hợp lúc này, quả thật là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Thế là, Chu Bình An bỗng nhiên lớn tiếng, nghiêm nghị cắt ngang lời Phùng Bảo: "Công công nói vậy, xin thứ cho Bình An không dám tán đồng!"