“Đồ của ta, chớ động vào! Ngay cả nhìn cũng không được nhìn thêm một cái, hiểu chưa?”
Lời này của Lý Xu hàm ý sâu xa, nói xong còn hữu ý vô tình liếc nhìn Hầu phủ lục tiểu thư một cái. Ta nghĩ, lúc này đây, người hiểu rõ nhất câu nói ấy hẳn là đương sự Hồng Tiên và Hầu phủ lục tiểu thư.
Bề ngoài Lý Xu nói là đồ vật, nhưng kỳ thực lại là nói về Chu Bình An. Đồ của ta, chớ động vào; nam nhân của ta, ngươi càng đừng hòng tơ tưởng.
Nghe lời ấy, sắc mặt Hầu phủ lục tiểu thư lúc đỏ lúc trắng, sao lại cảm thấy Ngũ tỷ tỷ dường như cố ý nói cho mình nghe vậy...
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Hầu phủ cũng có quy củ riêng, nghiêm cấm trộm cắp. Nếu phát hiện, tùy theo tang vật nhiều ít mà trọng phạt. Cứ tính một lượng bạc một roi đi, để ta xem nào, phải đánh ngươi bao nhiêu roi đây.” Lý Xu vươn ngón tay ngọc thon dài, dùng móng tay khẽ nâng cằm Hồng Tiên, bày ra bộ dạng trầm tư rồi cất lời.
