Thoạt nhìn, vị thiếu niên kia da dẻ ngăm đen, y phục giặt hồ đến bạc màu, còn rách hai lỗ, trông chẳng khác nào một gã nhà quê nghèo khó.
Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra những chi tiết từng bị bỏ qua.
Thiếu niên ấy, y phục giản dị, nhưng lòng không chút gợn sóng trước vinh nhục; vẻ mặt chất phác, nhưng đôi mắt đen láy lại linh khí tràn trề; đặc biệt là khóe miệng thỉnh thoảng khẽ nhếch lên, đối diện với đủ loại khinh thị, dường như luôn mang theo ý cười, tâm thái thật đạm nhiên.
Thiếu niên này, nhất định không đơn giản.
"Đối như vậy, được chứ?" Chu Bình An nhìn điếm tiểu nhị bên cạnh đang ngây như phỗng, khẽ nhếch môi, nhẹ giọng hỏi.