Trước Anh đào viên, Minh quân nổi lên từng đống lửa trại, bắt đầu thổi cơm nấu nước. Minh quân đói rét đã hơn nửa ngày trời, vây quanh những đống lửa trại bập bùng, người người đều đưa tay ra sưởi ấm, mắt thì nhìn chòng chọc vào nồi canh thịt đang dần sôi sục, khóe mắt ai nấy đều không kìm được mà ươn ướt.
Bọn họ đói rét đã hơn nửa ngày, cuối cùng cũng có lửa trại bập bùng và canh nóng, sao có thể không kích động cho được.
Thế nhưng, thời tiết quả thật quá lạnh, mà cơ thể người lại chẳng phải vật dẫn nhiệt tốt, đặc biệt là Minh quân bên ngoài còn mặc lớp thiết giáp lạnh như băng, nhiệt lượng rất khó truyền vào trong. Mọi người vây quanh lửa trại sưởi tay, cũng chỉ có đôi tay là ấm lên mà thôi, còn cánh tay, thân thể vẫn lạnh buốt, nhất là đôi chân trong giày vẫn lạnh cóng đến mất cảm giác, tạo thành sự tương phản rõ rệt với đôi tay ấm nóng.
Thế là, có một binh sĩ Minh quân vì chân lạnh quá không chịu nổi, bèn cởi giày ra, đưa chân tới hơ lửa.
Có người thứ nhất thì có người thứ hai, những binh sĩ Minh quân khác thấy vậy cũng lũ lượt noi theo hơ chân.