Thì ra là thế!
Nghe Tùng Phố Tam Phiên Lang giải thích xong, Oa Đảo Trực Nam lập tức đứng dậy, cúi mình khom lưng tạ lỗi với Tùng Phố Tam Phiên Lang: "Yêu Tây! Tam Phiên Lang, là ta lỗ mãng đã hiểu lầm khổ tâm của ngươi, xin ngươi thứ lỗi."
"Trực Nam tướng quân hà tất phải thế, bỉ nhân sao dám nhận." Tùng Phố Tam Phiên Lang vội vàng đặt bút giấy xuống, đứng dậy cúi mình thấp hơn.
Sau một hồi tạ lỗi, quan hệ hai người càng thêm hòa hợp, có thể nói là đã dốc hết lòng với nhau.
Tuy nhiên, Oa Đảo Trực Nam vẫn còn một mối nghi hoặc, không nhịn được bèn hỏi Tùng Phố Tam Phiên Lang: "Tam Phiên Lang, dò xét hư thực quân Minh là điều nên làm, nhưng dò xét như vậy, chẳng phải là đẩy chúng ta vào hiểm địa như thú bị vây khốn ư?! Ta không phải kẻ sợ chết, vì Điện hạ mà chiến tử, đó vẫn luôn là mộng tưởng của ta! Chết, ta không sợ, nhưng sợ không hoàn thành được ủy thác của Điện hạ!"
