“Từ huynh, năm mươi lượng bạc mọn này mong Từ huynh đừng từ chối. Hy vọng Từ huynh có thể chuyên tâm ôn thi, đừng vì chuyện cơm áo gạo tiền mà phiền lòng, phân tán tinh lực. Thật ra, Bình An vốn nên đưa nhiều ngân lượng hơn, nhưng vì Bình An phải phụ trách chỉnh đốn binh bị, dẫn dắt dân đoàn kháng Oa, hao tốn vô số tiền lương, thực sự là có lòng mà không có sức, mong Từ huynh đừng chê.”
Sau khi rượu no cơm say, Chu Bình An từ trong tay áo lấy ra một tờ ngân phiếu năm mươi lượng, hai tay dâng cho Từ Vị, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Sao lại vậy, sao lại vậy.” Từ Vị không hề có ý từ chối, ngay lập tức vươn bàn tay dính mỡ rút lấy ngân phiếu từ tay Chu Bình An, đôi mắt nhỏ cười đến híp lại thành một đường chỉ.
Thấy Từ Vị không chút khách khí cầm lấy ngân phiếu, Lưu Đại Đao đau lòng khôn xiết, hắn biết rõ tiền bạc trên người Chu Bình An đều đã đổ vào quân phí, năm mươi lượng bạc này là số tiền dự phòng còn lại duy nhất.
“Từ huynh, lúc chia tay, Bình An xin nói thêm một lời, mong Từ huynh chớ trách.” Chu Bình An chắp tay nói.
