Ngụy Quốc Công rất chật vật, chật vật đến tột cùng, bị mắng là thảo bao giữa bàn dân thiên hạ, phải kẹp đuôi mà chạy trối chết.
Vốn định vực lại uy phong, nào ngờ bị chẹn họng đến không nói nên lời! Vốn muốn trở thành cứu thế chủ, không ngờ lại biến thành chó hoang chạy nạn!
Sự thảm hại của Ngụy Quốc Công không lời nào tả xiết.
Chu Bình An cũng không nỡ nhìn thẳng.
Hà công công và Lâm Hoài Hầu hai người kinh ngạc đến mức tròng mắt và cằm như muốn rớt cả xuống đất!