Chủ quan Hồ Tông Hiến cưỡi lừa, tùy tùng của y đương nhiên cũng không dám vượt mặt chủ tử mà cưỡi ngựa, tất cả đều cưỡi lừa.
Trong chốc lát, trên quan đạo, hơn mười con lừa đồng loạt hí vang, nói thật, trận thế này còn oách hơn cưỡi ngựa nhiều.
Ngoài trường đình, một đám quan viên đều ngây người, bị chấn động đến thất điên bát đảo. Đương nhiên, người bị đả kích lớn nhất vẫn là Trương Sở Phong, Sở Hùng và những người khác, bọn họ nhìn đàn lừa đang chậm rãi đến gần trên quan đạo, trong lòng đau đến cực điểm, hận không thể lột da xẻ thịt, hầm canh nấu cao mấy con lừa ngu xuẩn này, sự xuất hiện của chúng đồng nghĩa với việc bạc của bọn họ đã không cánh mà bay. Nhìn thấy Hồ Tông Hiến và những người khác trên lưng lừa, bọn họ cũng không khỏi thầm oán trong lòng, đã là năm Gia Tĩnh thứ ba mươi mốt rồi, ngươi còn cưỡi lừa nhậm chức, đầu óc bị lừa đá rồi sao!
Mấy con lừa này thật đáng yêu, nhìn khuôn mặt dài của chúng xem, thật giống những tờ ngân phiếu sáng loáng biết bao.
Chu Bình An nhìn đàn lừa, không khỏi vui mừng hớn hở, đợi đến khi đàn lừa gần ngay trước mắt, Chu Bình An mặt mày tươi cười cầm lấy mũ quan từ tay Sở Hùng, lật tay một cái, mỉm cười thu hết toàn bộ tiền cược bên trong, sau đó chắp tay tạ ơn từng người một với Sở Hùng và những người khác, "Đa tạ tài trợ, đa tạ tài trợ."
