Nghe được "tráng cử" vẽ tranh trên bài thi của gã béo, Chu Bình An mãi không thể bình tĩnh, không tài nào hiểu nổi lối suy nghĩ thần kỳ của y.
"Ngươi vẽ tranh gì vậy?" Lưu Đại Đao tò mò hỏi.
"Ta vẽ một cái bàn thờ, đốt ba nén thanh hương, chính mình mặc áo Cử nhân ở nhà tế tổ, báo cho tổ tiên biết tin ta đỗ Cử nhân." Gã béo duỗi ngón tay bóng mỡ, dời mấy đĩa thức ăn đi rồi phác họa đơn giản ngay trên bàn. Rất nhanh, bức tranh y vẽ lúc đó đã hiện ra một cách đơn giản mà sống động.
Bức tự họa của gã béo quả thật rất có hồn, chỉ vài nét đơn giản mà đã truyền tải được hết tinh khí thần của y, thân mặc áo Cử nhân, tay cầm ba nén nhang, dáng vẻ đắc ý khấn vái trước bàn thờ tổ tiên.
Vì sao Lâm khảo quan lại phê rằng bài văn quá ngắn, mặt lại dày, đến đây Chu Bình An đã hoàn toàn hiểu rõ.
