Gã béo phì lải nhải oán thán một hồi, truyền đạt một thông tin, đó là gã không phải Từ Vị, mà là khách trọ cùng phòng với y.
Chỉ là khách trọ cùng phòng thôi sao?!
Nghe vậy, Chu Bình An nheo mắt, không để lại dấu vết mà đánh giá gã béo phì thêm một lần nữa.
"Ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao ba sào! Ngươi còn mặt mũi mà nói ra ngoài bôn ba?! Đồ béo, ngươi có biết xấu hổ không! Mỗi ngày vào giờ này, công tử nhà ta đã dậy được hơn hai canh giờ rồi!" Lưu Đại Đao sớm đã ngứa mắt gã béo, lúc này nghe gã oán thán một hồi, không nhịn được mà buông lời khinh bỉ.
"Sao nào, ta ngủ thì phạm pháp chắc?! Ta ngủ thì làm sao, nằm trên giường nhà ngươi à?! Ta béo thì thế nào, tốn vải nhà ngươi chăng? Đại Minh luật điều nào khoản nào cấm người ta ngủ, không cho người ta mập lên?! Phiền ngươi chỉ ra cho ta xem?! Còn nữa, đừng có đồ béo này đồ béo nọ, hãy tôn trọng thịt trên người ta một chút, đừng dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với chúng, mỗi tấc thịt trên người ta đều do ta cực khổ nuôi nấng mà thành!"
