“Nhất Chi Đường? Từ Văn Trường? Quả thực chưa từng nghe qua.” Chưởng quỹ lại nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi dứt khoát lắc đầu, thành thật đáp: “Đương nhiên cũng có thể do tiểu điếm ở gần đầu phố, tin tức không linh thông, mà lão đây lại kiến thức nông cạn, công tử có thể vào trong hỏi thăm xem.”
“Đa tạ chưởng quỹ.” Chu Bình An chắp tay tạ ơn.
Tiếp đó, Chu Bình An và Lưu Đại Đao vừa men theo phố văn hóa vào trong tìm kiếm, vừa lần lượt hỏi thêm hai cửa tiệm, nhưng tất cả đều nói chưa từng nghe qua tư thục Nhất Chi Đường, cũng như Từ Vị Từ Văn Trường.
“Nhầm lẫn rồi sao?”
Chu Bình An không khỏi nảy sinh chút nghi hoặc, đoạn lấy nửa bức tranh chữ từ trong lòng ra, xác nhận lại ngày tháng đề trên đó, quả thực là của ba ngày trước. Theo lời Sở Hùng, Từ Vị đã phát tranh chữ để quảng bá cho tư thục Nhất Chi Đường vào ba ngày trước, vậy thì bây giờ y chắc chắn vẫn còn ở Ứng Thiên, không thể nào rời đi nhanh như vậy.
