Chiều tối, Chu Bình An từ huyện nha trở về hậu viện, lại thấy yêu nữ Nhược Nam đang vắt óc suy nghĩ trong sân.
Giờ phút này, yêu nữ Nhược Nam tựa như một kẻ tẩu hỏa nhập ma vì suy nghĩ, sắc mặt tang thương, đôi mắt đỏ ngầu tơ máu, đầu tóc bù xù như ổ gà. Bên cạnh nàng đặt một bát cơm, trên cơm là đùi gà thơm lừng cùng rau củ thịt băm, bên cạnh còn có một bầu rượu. Song, cơm thì chưa động đũa, rượu lại đã cạn sạch.
"Rốt cuộc là ý gì? Sao ta nghĩ mãi không thông?!" Yêu nữ Nhược Nam ngơ ngẩn tự lẩm bẩm.
"Nhược Nam cô nương, cô nương ăn chút cơm đi. Cô nương đã một ngày không ăn gì rồi." Họa Nhi đứng bên cạnh lo lắng khuyên nhủ.
"Họa Nhi, ngươi chẳng phải là nha đầu thân cận của tiểu thư nhà ngươi sao, chẳng phải từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư nhà ngươi sao, ngươi nói cho ta biết, phong thư có chữ 'túng' mà tiểu thư nhà ngươi sai người đưa tới, rốt cuộc là ý gì?!"
