Sau khi Chu Bình An phân tích một hồi, Di Lan phu nhân đã bình tĩnh lại, từ bỏ ý niệm "bắt giặc phải bắt vua trước".
Một đám dân Ngũ Khê Miêu cũng bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, trở nên yên tĩnh, vô cùng kiêng dè Chu Bình An.
“Ngươi đang uy hiếp chúng ta sao?! Hừ! Người Ngũ Khê Miêu chúng ta chưa từng sợ chết! Mỗi người đều có quyết tâm tử trận! Dưới cửu tuyền, liệt tổ liệt tông đã sớm chuẩn bị sẵn rượu trái cây thơm lừng cho chúng ta rồi!”
Hồ Điệp nha đầu kia hừ một tiếng, nghển cổ nói.
“Ha ha, xin lỗi, rượu trái cây gì đó đừng hòng nghĩ tới. Nếu Ngũ Khê Miêu các ngươi bị diệt tộc, liệt tổ liệt tông của các ngươi cũng sẽ tuyệt tự. Đừng nói rượu trái cây, ngay cả một nén hương cũng không được hưởng, trở thành cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa, đói rét khốn cùng, cuối cùng ngay cả cô hồn dã quỷ cũng không làm được.”
