"Khụ khụ, đã tháo khăn che mặt, lấy chân diện mục ra gặp người rồi, chúng ta cũng xem như người quen cũ, phiền ngươi đừng gọi tiểu cẩu quan, tiểu cẩu quan nữa, ảnh hưởng tình cảm lắm." Chu Bình An ho một tiếng, cười chất phác.
"Phì! Đồ vô liêm sỉ, ai là người quen với tên cẩu quan nhà ngươi chứ. Còn ảnh hưởng tình cảm, ai có tình cảm với ngươi. Cái thói vô liêm sỉ của ngươi còn hơn cả lúc trước." Yêu nữ Nhược Nam phỉ một tiếng.
"Một lần lạ, hai lần quen, chúng ta đã gặp nhau lần thứ ba rồi, sao không phải người quen chứ. Hơn nữa, ta còn có ơn cứu mạng ngươi nữa." Chu Bình An nhếch mép, tiếp tục lân la.
"Ngươi thật biết tự dát vàng lên mặt mình, năm xưa là cứu mạng hay thừa nước đục thả câu, lòng ngươi tự rõ."
Yêu nữ Nhược Nam liếc Chu Bình An một cái.