Trải qua một ngày một đêm dài đăng đẵng, Khiêm công công cảm thấy thân thể mình như sắp vỡ nát, hồn phách cũng lung lay sắp đổ, cuối cùng cũng tới được Tô Châu phủ, gặp được nghĩa phụ của y là Trần Hồng công công.
Trần Hồng năm nay bốn mươi sáu tuổi, dáng người cao gầy, trán đã có nếp nhăn, trông có phần già nua, mũi diều hâu môi mỏng, đôi mắt hẹp dài, gương mặt toát lên vẻ âm hiểm lang sói, thân khoác áo phi ngư dệt vàng màu đỏ thẫm, cả người không giận mà uy.
"Nghĩa phụ."
Khiêm công công vốn đã chịu đả kích nặng nề cả về thể xác lẫn tinh thần, sau khi gặp được Trần Hồng thì như đứa trẻ gặp được cha mẹ, bao nhiêu tủi hờn, không cam lòng trong lòng đều vỡ òa, y gạt tay tiểu thái giám đang đỡ mình, loạng choạng tiến lên, quỳ phịch xuống đất, hai tay ôm lấy đùi Trần Hồng, gục đầu khóc rống lên, khóc như một đứa trẻ một trăm hai mươi cân.
Bốp!