“Bản quan đã cho người bỏ thuốc gây nôn vào mì trường thọ, giờ đây chân tướng đã sáng tỏ, Lý thị, ngươi còn gì để nói?”
Chu Bình An vỗ mạnh cái thước xuống công đường, lớn tiếng phán với bà lão đang quỳ ở dưới.
Thật ra ngay từ đầu Chu Bình An đã có chút nghi ngờ, bà lão quần áo mới tinh, thân hình hơi mập, sắc mặt hồng hào, tay chân lanh lẹ, không giống dáng vẻ bị đối xử hà khắc; sau khi con dâu của bà ta là Hà Vương thị ra công đường, sự nghi ngờ của hắn càng lớn hơn, Hà Vương thị quần áo mộc mạc, trên váy áo còn có một miếng vá, mặt mày lam lũ.
Vì Hà Vương thị chỉ khóc mà không chịu nói lời nào, vụ án không thể xét xử tiếp được, Chu Bình An mới nghĩ ra phương pháp bỏ thuốc gây nôn vào mì trường thọ. Nếu các ngươi không chịu mở miệng, vậy thì để bụng các ngươi lên tiếng.
“Tri… Tri huyện đại lão gia, ta, ta…”