Chu Bình An đoan tọa trên công đường, cẩn thận quan sát hai bên nguyên cáo và bị cáo ở dưới. Trước khi thăng đường, hắn đã biết đại khái sự việc, mười tám thôn dân đánh trống kêu oan, nói rằng họ phát hiện hòa thượng và ni cô tư thông, tại trận bắt cả hai đến báo quan.
Mười tám thôn dân báo quan quỳ dưới công đường, người nào người nấy đều căm phẫn, vô cùng kích động, dẫn đầu là một hán tử trạc bốn mươi tuổi, ăn mặc tươm tất hơn những người khác, mười bảy thôn dân còn lại đều là những hán tử nhà nông điển hình.
Hòa thượng và ni cô bị cáo tuổi còn trẻ, đều khoảng hai mươi, cả hai bị trói, dáng vẻ vô cùng thảm hại, hòa thượng mặt đỏ bừng, còn đầu của ni cô gần như cúi rạp xuống đất, dáng vẻ chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Người xưa nói dùng ngũ thính để xử án quả có lý lẽ nhất định. Qua việc quan sát lời nói và sắc mặt, trong lòng Chu Bình An đã có phán đoán sơ bộ. Tuy nhiên, xử án không thể dựa vào phán đoán chủ quan, mà phải chú trọng chứng cứ và luật pháp, những điều này đều phải thông qua thăng đường thẩm án mới có thể đưa ra phán đoán chân thực, chính xác và cụ thể cho toàn bộ vụ án.
"Nguyên cáo dưới công đường họ tên là gì, nhà ở đâu, lần lượt báo lại cho bản quan. Các ngươi đông người, sau khi báo xong thì chọn một người đại diện, kể chi tiết cho bản quan nghe, vì sao lại trói hai vị xuất gia này đến công đường."