Kể từ khi rời kinh, sự tâng bốc đủ kiểu của các quan viên địa phương đã nuông chiều Khiêm công công đến mức không ra thể thống gì nữa.
Trước kia là thiên đường, bây giờ là địa ngục.
Từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, sự chênh lệch quá lớn này khiến Khiêm công công không thể chấp nhận được, y hiện giờ vô cùng tức giận.
Thấy Khiêm công công tức giận đến mức sắp mất kiểm soát, Diêu Chủ Bộ liền bước ra, với vẻ mặt tươi cười tiến lên mắng tên lính dịch, lại không quên châm thêm dầu vào lửa cho Khiêm công công: “Ngươi có biết người đứng trước mặt ngươi là ai không? Khiêm công công là khâm sai của hoàng thượng, còn không mau mở cửa dịch quán, dọn dẹp gian phòng tốt nhất để nghênh đón Khiêm công công vào ở.”
Tuy Diêu Chủ Bộ là thượng quan, nhưng tên lính dịch biết y đã bị huyện tôn đàn hặc vì tội lâm trận bỏ chạy. Nghe nói đây là trọng tội, nhẹ thì mất chức, nặng thì mất mạng. Vì vậy, lúc này lời của Diêu Chủ Bộ đối với tên lính dịch chẳng có bao nhiêu sức nặng, hơn nữa tân nhiệm Điển lại Binh phòng là Lưu Điển Lại đang ở trong dịch quán, vừa mới nhắc lại quy củ, tên lính dịch không dám phạm sai lầm vào thời điểm mấu chốt này.